Thử thách 21 ngày làm mẹ bình tĩnh tâm an.
Ngày thứ 4
Hôm nay con trai buồn gì đó.
Vẫn là con vì giận dỗi chuyện không được cái con muốn mà con ném đồ chơi đi.
Nhưng chuyện đó đâu làm mẹ nó mất bình tĩnh được, mỗi ngày đều như thế và mẹ nó không nhặt lên ngay, cứ để đồ dưới đất, " con vứt đồ xuống đất nó dơ rồi nên con k được chơi với món đồ đó nữa" và hôm nay con phải đem cất cái mà con đã vứt lên chỗ rửa chén để mẹ rửa.
Giấc trưa đưa võng cho trai ngủ mà k chịu ngủ, cứ lăn qua lăn lại xong nghĩ ra trò chơi mới, đưa em sư tử bông cho mẹ cầm con nói
- "cầm"
- à con không muốn nằm với em nữa hả, con muốn ngủ 1 mình hả?
- k trả lời vẫn đưa em sư tử cho mẹ
- vậy úm cho em ngủ riêng nha
- vẫn k trả lời
Mẹ cầm em trên tay được 20 giây ảnh đòi lại
- em
- con muốn nằm với em hả
,- dạ. Em
Nhận lấy em mà vui lắm sau đó lặp lại 2 vòng như vậy nữa. Lần t3 mẹ ảnh cất em sư tử vô nhà. Tới lần thứ 4 ảnh xin "em" không được lại khóc lóc mếu máo. Mẹ lại nhắc lại,
-"con k muốn nằm với em nên úm cho em ngủ 1 mình rồi" giờ con muốn ôm em đúng không ?
- dạ
- vậy ôm em ngủ, không đưa em lại cho úm nữa nha
- dạ
- vậy con nằm im ôm em ngủ k chơi nữa nha
- dạ
Rồi lần này ảnh lại đưa em cho mẹ ảnh. ( Khúc này thấy đuối à nha)
Mẹ nghiêm mặt lại nói con hãy ôm em ngủ đi, con mới khóc đòi em xong mà. Ảnh vẫn kiên quyết đưa cho mẹ.
- con ôm em ngủ đi, con k ngủ với em nó khóc nè, nó k ngủ được nó khóc huhu nè. (Khúc này mặt hơi căng hơi bị lớn tiếng thấy con hơi buồn)
Ảnh suy nghĩ 1 hồi ảnh nằm xuống ôm em ngủ.
Cuối cùng ảnh cũng ngủ.
Chiều , sau khi tắm, mẹ đang chuẩn bị mặc đồ cho ảnh, ảnh xin ăn canh đu đủ, mẹ mặc được mỗi cái quần, cái áo ảnh k chịu, mẹ nhỏ nhẹ xong kiên quyết mặc vô, ảnh khóc ầm lên kéo áo ( kiểu như k chịu mặc cái áo vô) mẹ cho khóc tự do thì baba vô la
" Con không ngoan k thương nữa."
Khúc này ảnh nép vô người mẹ. Mẹ nói
- " Úm thương con, con ngoan, con muốn gì con nói đi , con khóc vậy không ai hiểu ý con mà khóc vậy mọi ng sẽ nghĩ là con k ngoan nè"
- măm
- con muốn măm thì con phải nói với úm măm măm nha con. Con la như vậy úm đâu biết con bị làm sao ha. Nha con.
- dạ.
Đến tối gần tới giờ ngủ ảnh thấy bánh, ảnh xin, mẹ từ chối
- lúc trưa mình ăn bánh rồi nè, bánh này mai mình ăn nha con, tối rồi con ăn bánh sẽ bị con sâu cắn cái răng con đó.
Ảnh k chấp nhận sự thật bắt đầu màng khóc lóc. Mẹ ngồi nhìn ảnh khóc xong để giải quyết mà bị ông bà la quá trời, đòi cho ảnh bánh để ảnh nín, mẹ k cho, ảnh la càng lớn, mẹ ẵm ảnh ra chỗ khác.
- con thằn lằn bò ra kìa con ( ảnh thấy con thằn lằn thì khóc nhỏ dần rồi nín)
- nước
- con muốn uống nước hả?
- dạ
Được mẹ đưa ly nước cho tự uống, uống xong chừa lại 1 ít để chơi, mẹ sợ ảnh đổ nước ra sàn sẽ bị trượt chân đem cất, thế là nước mắt sắp trào ra
- con muốn uống nước nữa hả
- dạ
Mẹ cho thêm miếng nước uống hết xin nữa mẹ từ chối. Vì đoạn này sẽ lấy nước để chơi. Ảnh quăng luôn cái ly.
- con quăng cái ly rớt xuống đất dơ rồi. K dùng được nữa phải đem đi rửa đã.
Rửa xong thì ảnh k quan tâm cái ly nữa
Muốn xì chét ghê.
Có con mới hiểu khả năng đặc biệt của ng mẹ là vì con có thể làm tất cả. Bình tĩnh trong mọi tình huống là điều rất rất cần thiết.
Cảm ơn cô Ninh Liên rất nhiều. Nhiều khi em vẫn còn muốn mất bình tĩnh hít thở sâu mới lấy lại tinh thần được
0 comments